sa mạc
Hồn bữa đêm nay được gió đưa
Đến miền tôi ước lúc ban trưa
Lúc chang chang nắng quang đường lối
Miền của trời xanh với bóng dừa
Cao cả không gian chói một màu
Nơi này mường tượng đất Phi châu
Chân trời in nét vô cùng tận
In nét vô cùng gợi ước ao
Như những đoàn dân sống đó đây
Hồn phiêu phiêu lạc giữa trời mây
Một màn vải trắng đi mòn mỏi
Cát nhũn làm khuôn những bước gầy
Anh chịu trên đời kiếp khổ đau
Hứng trời sa mạc ở trên đầu
Chỉ mong bên dấu hồn anh để
Em sẽ chôn vào ít hạt châu.
Nguồn: Hoàng Minh Nhân, Vẫy ngoài vô tận, NXB Thanh niên, 6-2001