trên cánh gió
Cho ta đặt mình lên cánh gió
Để bay theo tàu lá rụng thu vàng
Để vi vu ta át lời than thở
Át hơi tàn, tiếng nấc của trần gian
Để ta đem hồn ma nằm dưới mộ
Gởi vào lòng non nớt trẻ mồ côi
Để ta đem lời than người quả phụ
Đến tình quân nằm chết chôn xa xôi
Để ta nhập hai linh hồn con trẻ
Muốn yêu nhau mà chẳng thấy nhau đâu
Người một nơi, người một nơi, buồn tẻ
Để lệ tình tràn ngập cả đêm thâu
Để ta đem hồn mê trong thi sĩ
Tưới lên ngày, lên tối, lên sao
Để ta đem tiếng rung nơi hùng vĩ
Giội vào lòng những thánh thót thanh cao
Để ta bảo tiếng vừng đêm nói nhẹ
Đừng làm tan giấc mộng gái đào tơ
Để ta quên túp lều tranh quạnh quẽ
Bên người nghèo san sẻ giấc say mê
Để ta qua bãi tha ma những tối
Thăm linh hồn ca kỹ khách chinh phu
Ở nơi đây con mồ côi lạc lối
Con lưu linh chưa diệt bóng giang hồ
Cho ta đặt mình trên cánh gió
Để thực hành cho được ý tim yêu
Để rồi đây bao nhiêu lòng biết rõ
Rằng lòng ta là giọt máu đìu hiu
Nguồn: Chuyện tình & thơ tình xứ Huế, Nguyễn Đắc Xuân, NXB Thuận Hoá, 1998