say
      
      
      
      
        Buồn ở đâu theo tối xuống rồi 
Đã tràn u ám cả hồn tôi 
Đang ngồi say khướt bên ao vắng 
Tha thẩn nhớ người không nhớ tôi. 
Viết vội mấy dòng kẻo ý tan 
Đang khi hồn ở chốn mơ màng 
Để mong ân ái vài giây phút 
Giữa lúc say say tưởng cạnh nàng. 
Viết được mấy dòng rặt những: em 
Thế rồi khoa chén uống huyên thuyên 
Bởi vì mai tỉnh, giờ vui hết 
Nàng sẽ quay về ở chốn tiên. 
Người ở cung tiên vốn lạnh lùng 
Có bao giờ bận với yêu mong 
Mà tôi yêu lắm, tôi mong lắm 
Nàng có bao giờ biết thế không? 
Chả lẽ suốt đời trong mộng tưởng 
Chỉ say mới dám ngỏ yêu nàng! 
Lòng ơi! gió đã về bên ấy 
Còn đợi bao giờ nhắn ý sang? 
                  * 
Qua lại say rồi, nay lại say 
Rượu vơi buồn vẫn lẩn đâu đây 
Ngiêng hồ tôi rót cho đấy chén 
Để giữ người yêu hết trọn ngày. 
Nàng chỉ thăm tôi những lúc buồn 
Khi hồ đầy rượu, buổi hoàng hôn 
Lúc hồn chuếnh choáng say say ấy 
Rồi lại quay về tận cuối thôn. 
Nàng về thôn nảo thôn nao ấy 
Sau núi nghiêng nghiêng đá trập trùng 
Những buổi chiều vàng sau nắng lạt 
Theo chiều lại đến với yêu mong. 
Chiều nay nàng đến trong ly rượu 
Tôi uống vơi vơi hết cả nàng 
Tôi uống dặt dè từng hớp một 
Sợ mai nàng bận chẳng buồn sang. 
Trăng đã lên cao. Rượu cạn rồi 
Cả nàng đã đắm cả hồn tôi 
Ngày mai rượu hết nghiêng hồ rỗng 
Vét chút hương còn ép sát môi.
Đăng trên Tiểu thuyết thứ năm. 
Nguồn: Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam (1932-1941), NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1967