bướm vàng
Từ ngày đó nó chẳng về đây nữa
Bông cúc vàng buồn và nhớ. Cô đơn.
[...]
Mới ban mai nó bay vào khóm cúc
Hít khí trời và tự đắc, khoe khoang
Từ rừng sâu ra tới khắp buôn làng:
"Ai có áo đẹp sang như ta nữa?"
Màu vàng tươi điểm thêm vài đốm đỏ
Mềm như nhung, êm ái tựa mây trời,...
Nó lao mình vào đám bạn, rong chơi
Gặp bướm trắng nó trao lời mai mỉa:
- "Màu áo kia như màu khăn tang thế?!"
Chẳng bận lòng, bướm trắng khóe mi cay.
Bạn bè vui kéo nhau bay xa nữa
- "Ở đây buồn, không giống như ngoài đó
Nhộn nhịp hơn và hoa cỏ nhiều hơn,
Đồng lúa đơm những bông mới xanh rờn,..."
Rồi nó hát. Nghĩ mình hơn tất cả.
Nó thấy con người, chao ôi lạ quá
Có hai chân và có cả hai tay
- "Nhưng thua mình! Có đôi cánh để bay
Họ chẳng biết vị gió mây,..." nghĩ thế
Nó la cà, lượn lờ nơi đám trẻ
Vẫn tự hào, càng chảnh chọe . Ngu ngơ!
Bỗng chung quanh nó tăm tối mịt mù
Nó hoảng hồn, nào ai ngờ thế sự?
Đàn trẻ vui: "A ha! Ta bắt giữ
Con bướm vàng xinh đẹp quá bạn ơi!"
Bạn bè bay tản mác cả lên trời
Nó hãi hùng: "Tụi mày ơi! Cứu! Cứu!"
Tiếng gào kêu nhưng đâu nào ai thấu?
Cũng chẳng ai thèm nghe "cậu" xin tha
...
Đã mấy ngày, mấy ngày đã trôi qua
Bướm mẹ buồn giữa luống hoa cúc héo
Còn riêng "cậu" thì ngậm ngùi, thất thễu
Ân hận rồi nhưng ai hiểu? Ai nghe?
Từ ngày đó, nó chẳng về đây nữa
Luống hoa sầu, vườn đóng cửa, sang đông...