người tôi yêu
Người ta cưới vợ lần hai
Còn tôi tay trắng... thành hai nỗi buồn
Tôi đây cũng chẳng khác thường
Muốn chung tình với một người mà thôi
Người tôi yêu... đâu cần phải tuyệt vời
Chỉ cần biết sống trước sau vẹn tình
Chân ngắn... dài... cũng vậy thôi
Cũng đi một bước... cũng ngồi như ai
Người tôi yêu bình dân như là...
Nét mi thanh thoát kẻ môi dịu dàng
Người tôi yêu... chẳng cần ngọc ngà
Vì tôi đây vốn là người bình dân
Tôi yêu người cũng yêu mình
Yêu thơ yêu nhạc trữ tình tôi yêu
Thương cha mẹ tóc bạc rồi
Muốn thêm đứa cháu cho nhà vui hơn
Tôi yêu người cũng yêu đời
Yêu cây yêu lá yêu con cá vàng
Biết xót thương những kẻ cơ hàn
Biết cảm thông cho những trẻ mồ côi trong chùa
Ốc Sên có cặp lâu rồi
Cớ sao tôi lại... cô đơn... đến giờ
Buồn quá tôi lại làm thơ
Lang thang tìm mộng cho vơi tháng ngày
Thế gian là cõi đoạ đày
Người ơi hãy sống chứa chan ân tình
Đừng thanh cao hoá... làm thinh
Để bao kẻ phải yêu trong mỏi mòn
Người ơi người ở đâu rồi?
Vô tâm chi để tình tôi... muộn màng...
(10-9-2016)