ơi hỡi nắng vàng
Vì đâu mà giọt mưa nghiêng
Về đậu vai nhỏ bên hiên cùng người
Vì đâu ai đó chẳng vui
Héo úa môi cười, mắt lặng trầm ngâm
Hay là gió bấc mưa dầm
Mịt mờ bao phủ xa xăm nẻo về
Hay là biền biệt sơn khê
Mà người cách mặt lời thề vội quên
Sợ ai có điện quên đèn
Quên ngày xưa cũ ánh trăng ngập tràn
Bước thong thả đường cái quan
Còn đâu ray rức mơ màng lối quê…
Mưa đừng nghiêng giọt tỉ tê
Thêm lắm bộn bề rối rắm trái ngang
Gọi giùm ơi hỡi nắng vàng
Cho đôi mắt bớt bẽ bàng sầu tương