lối mòn sương nhỏ giọt
Lối Mòn Sương Nhỏ Giọt
Từ xa xa, con đường mòn hun hút
Những mảng xanh chen chúc thẩn thơ nhìn
Chẳng gió về rung rinh bờ lá đỏ
Giống giăng đầy đây đó một buồn tênh!
Tôi bước đi trên khoảng dài vắng lặng
Tìm thả sầu sâu lắng cõi mênh mông
Thân không mang mà lòng như nằng nặng
Lắc lư hoài trên sóng một dòng sông
Trăng năm xưa soi sáng cả một vùng
Có mây lững, gió hun dài trên má
Dưới canh đêm, ngân nga lời trầm bỗng
Tiếng yêu thương ủ mộng chốn trời xa
Theo ngày tháng thủy triều lên xuống mãi
Bóng thời gian thay đổi sắc con thuyền
Rồi mấy lượt truân chuyên dòng nước chảy
Như chưa hề thoáng lặng, bến sông yên!
Một đêm giông, tả tơi nơi biển loạn
Thuyền trưởng nầy đã rớt dưới trùng dương
Một cánh chim trên đường nay đứt đoạn
Để cả đoàn chới với cuộc tang thương
Giữa chập chờn, lắc lay ngàn sóng vỗ
Chuỗi hành trình bão tố chẳng dừng cơn
Lộng xoay hoài, cuốn vờn bao cánh nhỏ
Sức cố chèo, vượt thoát đến hoàng hôn…
Nầy đây! Quả tim hồng đang mãnh liệt
Nhịp ân tình tha thiết nhớ năm xưa
Nghẹn đau thương trăng vừa rơi suối biếc
Trên lối mòn da diết nhỏ sương khuya!
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)