nỗi niềm của gió
NỖI NIỀM CỦA GIÓ
Ngày ta gặp, tuổi em mười bảy
Ánh trăng vàng dạo ấy còn non
Long lanh vầng sáng ửng tròn
Thuở vừa ló dạng hãy còn đong đưa!
Trăng rung cảm, say sưa ngóng gió
Trăng luyến lưu, nhung nhớ từng đêm
Nhưng trăng thấp thoáng bên thềm
Nào đâu níu được tay êm, cánh vờn
Để héo hắt, chập chờn, bảng lảng
Tắm giọt sầu năm tháng thời gian
Hồ thu sóng gợn lăn tăn
Bên bờ lữ khách võ vàng tâm tư
Em trông đợi, em mơ, em mộng
Nhưng em là cái bóng xa xôi
Còn tôi một chiếc thuyền bơi
Tìm về bến ấy để rồi vỡ toang!
Cho vầng sáng trải loang một nẻo
Cho phiêu bồng thắt thẻo trời xa
Một lần ngắm ảnh ngọc ngà
Cũng lần biền biệt đậm đà vấn vương…
Rồi hôm nay trăng sương canh lặng
Em ánh vàng hụt hẫng sắc mơ
Tôi đây cánh gió lững lờ
Đêm tàn lặng lẽ phất phơ nhẹ lùa
Bởi là gió, bốn mùa vẫn thổi
Và đón nghe réo gọi véo von
Nay em trổi khúc hoàng hôn
Gió lâng xúc cảm, quay hồn ngày xưa!
Nguyễn Thành Sáng