phút giây mờ mịt
PHÚT GIÂY MỜ MỊT
Cánh thơ ơi! Hôm nay là lạ
Cả khung trời vắng gió đong đưa
Con tim thổn thức bốn mùa
Bỗng như nghèn nghẹn dừng khua nỗi niềm!
Ta cố bươi, cố thêm chút nữa
Tìm từ nơi vạn thuở dấu yêu
Cùng bao thao thức thu chiều…
Kết thành điệp khúc phiêu diêu tâm hồn
Để có mãi ảnh tròn, rực sáng
Toả hồn thơ lai láng dạt dào
Như dòng suối mát ngọt ngào
Êm đềm tuôn chảy về bao biển ngàn
Cho năm tháng vầng trăng khuất bóng
Nổi dần lên, lồng lộng ánh vàng
Một đời ấp ủ cưu mang
Niềm thương, nỗi nhớ ngập tràn còn đây!...
Nhưng sao mãi vầng mây quần tụ
Kéo mịt mù bao phủ hồn thanh
Làm cây ảm đạm nép cành
Làm ta ngậm bút loanh quanh kiếm từ
Để mấy tiếng dật dờ biển sóng
Nhịp trùng dương hứng bóng mờ phai
Ra vô trăn trở lắt lay
Mặn, nồng, thắm đượm nặn hoài không ra
Lưng ngã xuống, ngân nga còn đó
Thế mà sao ngọn gió phương nào
Phải chăng ai đẫm lệ trào
Khiến cho choáng váng, té nhào hồn thơ!
16/5/2016
Nguyễn Thành Sáng