hoa với tôi
Thắm thiết dòng thơ, xúc động lòng
Gợi mùa thu tím phủ dòng sông
Có con đò nhỏ chiều trông khách
Chỉ vắng, đìu hiu với bập bồng!
Gió nhẹ từ xa kéo nỗi sầu
Quấn niềm trăn trở ghịt vào sâu
Cho trông, cho đợi, cho thao thức
Rồi thấy bâng khuâng nhớ thuở nào…
Để buồn da diết tận tâm cang
Khoảnh khắc thời gian đã lỡ làng
Mệt mỏi đợi chờ, sao chẳng đến
Thôi đành kéo ụ, chiếc đò ngang…
Có phải thế không một nỗi niềm?
Mà sao xác rụng giữa trời đêm
Quỳnh Hoa tơi tả đầy sân cỏ
Héo hắt, chơ vơ, rủ bóng thềm!
Xót xa loang nhẹ mảnh hồn hương
Lặng lẽ âm thầm đọng ánh sương
Bởi thiết tha nhiều nơi đóa mộng
Còn ong hờ hững, bướm tha phương…
Tôi ghé vườn em, “uống dãy thơ”
Từng từng cụm nhỏ phả sầu lơ
Khiến hồn thu chết thêm thu chết
Bởi lẽ tôi đây…cũng nát bờ
Hoa buồn, tràng trắng rụng rơi bay
Tôi nghẹn tình tôi chuỗi tháng ngày
Hoa lạnh, hoa tàn, hoa héo rủ
Tôi đau, tôi khổ, với tôi say!
31/7/2016
Nguyễn Thành Sáng