là tự anh đa tình.8
Mưa nặng hạt khơi lòng ta thổn thức
Trang giấy nhàu buông nét mực nhoà phai
Giửa đêm khuya vang đâu tiếng thở dài
Tình thi sĩ làm bi ai con chữ...
Muốn dừng bút quên đi đời lữ thứ
Gieo vần thơ ẩn câu tự hoài mang
Nỗi vấn vương ta réo gọi tên nàng
Tâm níu giữ bàn tay đan tay khác
Đa tình ấy sao chẳng hề phai nhạt
Hỡi cao xanh ! tình lạc bến nơi đâu
Kẻ yêu thơ nhưng nặng gánh u sầu
Tìm hạnh phúc muốn dài lâu nào dễ
Trời tặng ta duyên bất thành , thôi kệ
Nàng tặng ta nửa dòng lệ , đủ rồi
Cười sĩ diện , thôi giữ lại chữ "tôi"
Để đêm về bóng cùng ngồi tâm sự
Này bạn hữu buồn làm chi nữa chứ
Biết rằng "tôi" chẳng chế ngự được ông
Kể nhau nghe cũng đã cạn tấm lòng
Đây chung rượu "tôi" và ông , tri kỷ
Đời không thơ... đời trở nên vô vị
Kiếp đơn thân cũng có tí sầu vương
Chẳng nề chi khi đứng giữa con đường
Ta dừng bước để nhường em hạnh phúc !!
• Bạch Tiểu Phụng • 17.7.2016