là tự anh đa tình.10
Bao năm tháng trải dài trong vô vọng
Hạ chuyển mùa gió lộng lá vàng rơi
Thức cảnh Thu tay ngưng viết ngẫm đời
Kiếp văn nhân tình nửa vơi nửa cạn
Ẩn vào thơ nỗi sầu phong vị "oán"
Ngấm men say ta chếnh choáng ru tình
Cả cuộc đời yêu nàng bởi rằng tin
Rồi thảng thốt khi riêng mình lẻ bóng
Cơn mưa phùn nước nhoà phai lắng động
Trên bờ mi nhưng lạnh cóng tâm hồn
Nhớ người dưng nhớ cả những chiếc hôn
Tự đa tình hỏi rằng khôn hay dại
Muốn quên đi sống kiếp đời tự tại
Bỏ gánh sầu dụng phong thái vô vi
Đấu tranh cho một cuộc chiến trường kỳ
Dẫu tình hận nhưng lời thi vẫn đẹp
Ví như "thương" ta đặt trong ngoặc kép
Rồi vị tha tim cho phép quên nàng
Thì còn chăng thi ngữ ẩn lời than
Hay nụ cười như nắng vàng cuối hạ
Kết bài thơ hồi ức ngừng chấp vá
Để tâm tư vào vô ngã đời thường
Mưa đã tạnh cầu vòng xoá niềm vương
Và hạnh phúc là con đường trước mắt...
• Bạch Tiểu Phụng • 15.8.2016