dụng tửu hoạ thi chàng & nàng.7 ( stlb )
•CHÀNG• ( Hồi 7 )
Đêm thinh lặng gió lùa khe cửa
Mảnh tim côi chất chứa nỗi sầu
Ai buồn người có hiểu đâu
Tìm trong nhân thế tình đầu vẹn nguyên
Lòng kẻ sĩ bên thuyền sông nước
Mộng phù du há được là bao
Chừ đây tửu đắng thêm vào
Chừ đây nỗi nhớ trăng sao thấu lòng
Khoan gượm đã tìm trong giây lát
Nỗi niềm buông như lạc bến mơ
Ngàn năm ẩn sĩ đợi chờ
Một người thấu hiểu duyên cơ ắt thành
Thật đáng tiếc bức tranh chưa vẹn
Kẻ ra đi quên hẹn ước thề
Rượu cay thức tỉnh cơn mê
Mắt sầu gợn sóng tái tê rộn tình
Bạch Tiểu Phụng lặng thinh ngây ngất
Bổng con thuyền buộc chặt rời cây
Cho ta khất chén rượu này
Vì nàng ta sẽ lựa dây đoạn trường...
_Bạch Tiểu Phụng_ 05\04\2016
==========================
•NÀNG• ( Hồi 7 )
Đêm tỉnh mịch sương giăng lạnh vắng
Nỗi nhớ chàng làm đắng tim côi
Giờ đây vẫn mỗi thiếp ngồi
Trà lầu thưa khách vài đôi chuyện trò
Tay nâng chén hoàng hoa bể mộng
Ngẫm sự đời chẳng giống như mơ
Nửa vơi nửa cạn lặng chờ
Tửu như tri kỷ đợi thơ giải bày
Xin khép lại bao ngày những tháng
Nhìn mà xem , lằn trán có vôi
Tình xưa đã hết , qua rồi
Xuân thì ngẫm lại than ôi kiếp người
Tửu chưa nhấp , ai cười nửa miệng
Hỏi thế gian một tiếng chân tình
Mà sao Lão Nguyệt làm thinh
Người thì phương Bắc riêng mình bờ Nam
Lộng Tiểu Ngọc khẩy đàn ai oán
Dụng lời thơ dứt đoạn tình ca
Muốn quên chẳng được bởi là
Giang hồ rượu ấy trót pha lệ người...
_Bạch Tiểu Phụng_ 05\04\2016