ao...
Rẽ sương canh một mái lều
Đâu ngờ tuột cả buổi chiều sang sông
Cuối mùa rơm rạ tồng ngồng
Cười trong méo mó thôn Đông thôn Đoài
Kể từ cuốc gọi ban mai
Vấp trong ảo giác đã vài ba thu
Choàng tay qua luống sương mù
Tình sa hoang mạc... khúc ru nửa vời
Rượu mừng đang chạm đã vơi
Áo thề chưa bạc... duyên rời trăm năm
Lối xưa còn vết trăng rằm
Ngôi sao đơn lẻ giữa thăm thẳm mình
Cao thì sớm đón bình minh
Hoàng hôn lùi chậm rập rình nhiễu nhương
Thấp kia chen chúc khiêm nhường
Lặn vào thật giả mà chương chướng lòng
Trước sau gì cũng long đong... !