hỡi em yêu xin ráng đợi ráng chờ
HỠI EM YÊU XIN RÁNG ĐỢI RÁNG CHỜ
(Viết trên cảm xúc của bài thơ VẪN VỚI NGƯỜI TRONG MỘNG của thi sĩ Hoa Văn)
Này em hỡi bao giờ mình sẽ gặp
Ôi tình yêu vẫn tuyệt diệu hiền lành
Cảm ơn em đã hiểu rõ hồn anh
Cho anh hiểu thế nào là sáng lạn
Có tương lai là có tình dĩ vãng
Anh mong em yêu những tháng ngày qua
Giữa bóng tối sao bỗng thấy chói loà
Chắc là bởi sóng hồn em rực sáng
Tình chúng mình có phải là giọt nắng
Rớt lung linh trên những cánh đồng thơ
Cảm ơn em thầm lặng với tâm từ
Anh hạnh phúc cũng nhờ em nồng thắm
Giữa thế giới còn nhiều gian dối lắm
Hãy tin nhau bão tố đã qua rồi
Dẫu buồn bã sẽ có những ngày vui
Và vũ trụ khơi nguồn cho biển rộng
Trong hư ảo anh tìm về đời sống
Cùng với em mình thoả thích tung bay
Vầng trăng xanh mọc giữa bụi của ngày
Cho anh gặp lời hứa vàng năm ấy
Em cứ hứa thế nào mình cũng gặp
Một dòng sông còn chở những ngàn mây
Anh muốn vẽ tâm tư để tỏ bày
Trao tất cả thời gian cho em đó
Em hiền diệu dịu dàng trăng chiếu rõ
Ngọt mùi thơm mầu nhiệm một nụ hoa
Chẳng có chiêm bao chẳng có nhạt nhoà
Anh đã biết đời chẳng gì là vô cớ
Ôi người em lạ lùng anh vừa tỏ
Khói sương tan soi dấu của người yêu
Như gió mây ngây ngất khắp trời chiều
Em đã khiến hoàng hôn thêm hương sắc
Như giá lạnh tràn về từ Cực Bắc
Anh ướp tình em những giọt sương thơ
Con thuyền nhỏ trôi quên bến quên bờ
Em có biết bao nhiêu rồi em nhỉ
Kiếp luân hồi trôi lăn ngàn thế kỷ
Anh mơ em trong ánh nắng mai hồng
Vần thơ ướp vô thường nghĩa sắc không
Em của anh là nàng tiên giáng thế
Như cổ thụ chẳng ai người ôm xuể
Mà tình ta rộng lớn tới mai sau
Có niềm vui xen lẫn những âu sầu
Em đã biết nên đừng xem thấy lạ
Đời vẫn vậy hung tàn cay nghiệt quá
Anh và em mình trốn giữa giấc mơ
Hỡi em yêu xin ráng đợi ráng chờ
Mình cùng tưới những cánh đồng khô cạn
Trần Minh Hiền Orlando ngày 13 tháng 11 năm 2016