đông buồn
Đất động tình bấc lạnh hết môi xinh
Mờ bóng nguyệt rung rinh cành trúc ngã
Trăng khuya vọng sau làn mây buông thả
Giọt sương buồn tan rã hết trên nương
Đông hững hờ đang bước nặng trên đường
Hồn quảy gánh tìm phương nào trú ngụ
Chân hoang phế bước về nơi xưa cũ
Ngấm nỗi sầu nếm đủ đã bao năm
Nước lững lờ thờ thững chảy xa xăm
Tình vị kỷ ngàn năm sao vẫn thế
Đông buốt lạnh giữa dòng đời dâu bể
Mắt hoen buồn giọt lệ ướt đôi môi.
Mùa thu tàn trôi dạt đến xa xôi
Hoàng hôn tím sau đồi hoang tia nắng
Đông vẫn thế chỉ một miền cay đắng
Liễu buông cành mây lặng biếng cài khuây
Giọt tâm hồn rơi rụng xuống nơi đầy
Khung trời nhớ trăng gầy thêm tê tái
Đông về chuốc nửa câu thề còn lại
Ta lặng nhìn xa mãi chốn chông chênh
Con đường trần...ai khéo đã đặt tên
Cho cát bụi phủ lên miền dĩ vãng
Bởi nhân thế... nên đông sầu chết lặng
Một mùa đông vai nặng bước trụi trần...
Bài này đã được xem 1090 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|