* đông buồn *
ĐÔNG BUỒN
Đã mấy mùa đông lạnh giá rồi
Ai ngờ trỗi dậy trái tim côi
Hồn thơ nghệ sĩ dìu bao tối
Tựa nước dòng sông chuyện lở bồi
.
Phương nào sáo nhỏ đã sang sông
Bỏ lỡ tình duyên ước vọng nồng
Lặng lẽ muôn chiều luôn gượng sống
Bên đời ảo mộng mãi hư không
.
Tuyết xuống cho càng lạnh thấu xương
Trời Tây thất thểu những chặng đường
Cày bừa mỏi mệt thân nào sướng
Một phút nao lòng nhớ cố hương
.
Vì ai lệ đổ tự bao ngày
Nỗi nhớ sao mà thắm đậm cay
Rượu cạn bình vơi buồn tận đáy
Hoài mơ ủ mộng kiếp lưu đày
.
Đã hết sao lòng chửa thấy vơi
Đêm nay ánh nguyệt sáng lưng trời
Trăng to chiếu cả ngoài biên giới
Khoảnh khắc thương nhiều dạ tả tơi
.
Dòng thơ tứ tuyệt ngỏ đôi lời
Quạnh quẽ phương này Tuyết lại rơi
Vọng vẳng lưng trời vang chới với
Thiên la địa võng hét đầy trời ...
.
Mưa cuồng hối hả nước thành khơi
Lũ lụt hay sao sét gọi mời
Thức cả năm canh chờ đợi tới
Ngày về nắng đẹp để buồn rơi...
Nguyễn Ngọc René - Paris - 14-11-2016