Poem logo
Poem logo

đông lạnh

Tác giả: Hồng Dương
Đường hun hút ngút tầm nhìn xa mãi
Chân trời nghiêng tím ngắt cả chân mây
Nguyệt tạ từ để mặc dáng vai gầy
Làn sương mỏng bay ngây ngô chợt khóc

Đông tới đỉnh lạnh qua từng khe tóc
Heo may lùa hạt ngọc của sương rơi
Đường xa mờ ai lặng bước bên đời
Cô liêu quá giữa trời đông hiu hắt

Bóng chiều ngã gieo sầu lên đôi mắt
Làn tóc sâu lác đác đã hoa râm
Đã nửa đời ôm giá buốt âm thầm
Đông cô độc lặng câm đời chiếc bóng

Dòng tâm sự của mùa đông nổi sóng
Ta giấu lòng trông ngóng một mùa xuân
Để người đi chẳng bận chút phân vân
Đêm tỉnh giấc mấy lần mà vẫn thiếu

Hồn trống trải mối lương duyên khó hiểu
Anh và em hai kiểu sống khác nhau
Để hằng đêm đau chất ngất nỗi đau
Trăng thầm lặng giăng màu tơ ngang trái

Tay vuốt mặt ngẫm thấy lòng tê tái
Ngoãnh nhìn đời còn lại có những gì
Trắng bàn tay lệ thấm rát bờ mi
Đông gõ cửa thầm thì hằng đêm gọi

Chân vẫn bước dẫu dòng đời mệt mỏi
Giấc mơ tan bay khỏi cả tầng mây
Hồn mặc nhiên cho giá buốt vơi đầy
Đông khoác chặt vai gầy ta lặng lẽ ?

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm