phải chi ... (gửi trân bạc liêu)
Phải chi em đừng đến
Bên ngỏ vắng tâm hồn
Của tôi ngày mưa gió
Cho giấc mộng ngủ quên
Phải chi em đừng đến
Gieo tiếng hát u buồn
Ru tôi từng đêm xuống
Chắc gì tôi đã quên
Phải chi em đừng nói
Câu nói đến say lòng
Đôi môi đừng duyên thắm
Chắc gì đã tương tư
Phải chi em gần thế
Chẵng cách trở xa gần
Tôi bên em ngày tháng
Chẵng ngại ngần yêu thương
Phải chi tôi mà biết
Em ở tận muôn trùng
Thì cho yêu thương nữa
Cũng chẵng đủ muôn phần
Phải chi mà em biết
Tôi nhớ đến vô cùng
Rằng thương em từ đó
Chẵng biết tỏ làm sao
Bạc Liêu em bé nhỏ
Tôi biết đến bao giờ
Gặp em cho thỏa chí
Cho được gần như mơ
Gửi em Trân người con gái Bạc Liêu bé nhỏ. Từ bao giờ tôi đã thấy nhớ em đến thơ thẩn. Yêu cái tiếng hát của em như niềm vui lớn vô tận.