cô quạnh
Phảng phất đâu đây những nỗi sầu
Niềm thương nỗi nhớ gửi về đâu ?
Hư không một cõi hồn cô quạnh
Đêm đêm lặng lẽ thả giọt châu .
Cõi đời thật giả thường xen lẫn
Yêu thương ghét hận cũng trộn nhau
Bao giờ quên hết ân tình đó
Là mắt không mang những giọt sầu .
Đời người ai biết đâu sáng ảo
Cảm nhận cõi lòng lại nặng sâu
Thương ai một bóng âm thầm trách
Cuộc đời ôm lại những bể dâu .
Thôi đành qua kiếp mau qua kiếp
Dẫu chẳng biết mai sẽ về đâu
Bọt bèo ta cũng ôm nhận lấy
Vui kia cũng có những giọt sầu .