ngập ngừng
Chiều dần tàn nỗi nhớ em miên man
Ngắm hoàng hôn phía chân trời xa thẳm
Bóng hình ai cứ hiện lên trông ngóng
Khiến tim em thổn thức lại chạnh lòng .
Ở nơi đó người có nhớ ta không ?
Hay mình ta cứ nhớ một mình vậy đó
Bao lời yêu đã gửi theo cơn gió
Gió chuyển đi sao người chẳng nhắn về .
Không cận kề tình nào có đam mê
Không vòng tay chẳng thấy tình ấm áp
Không môi hôn sóng tình đâu dào dạt
Không nhớ nhung là tình chẳng bên mình .
Thế thì thôi em tạm yêu chính mình
Có nhớ nhung nhưng toàn là kỷ niệm
Có chút duyên nên đành lòng tiết kiệm
Dành yêu người mà người cũng yêu ta .
Một đời người em như một đời hoa
Cũng nở rộ rồi vội mau tàn đó
Chẳng ai yêu thôi nhé tim để ngỏ
Biết chờ ai và ai sẽ chờ mình .
Em một mình mà cứ đứng lặng thinh
Tình cứ đến hay tình ơi đừng đến
Em sợ yêu trái tim lại quyến luyến
Lỡ yêu rồi đời lại khổ vì yêu !