nỗi niềm riêng
Có đôi lúc Ta thấy mình mệt mỏi
Muốn buông xuôi mặc con tạo xoay vần
Nhưng cuộc sống nào mấy ai tránh khỏi
Phút muộn phiền làm yếu đuối bản thân
Có đôi khi nhìn khắp cả xa gần
Không có ai để mình đem san sẻ
Với người thân.... nửa lời chẳng dám hé
Chỉ bận lòng họ lo lắng mà thôi
Với bạn bè càng không nói được rồi
Ai cũng có riêng những điều rối rắm
Gặp gỡ nhau trao vài câu chuyện hẩm
Nở nụ cười là đã thật biết ơn
Phải làm gì để lòng nhẹ nhàng hơn
Chỉ có thể tự bản thân cố gắng
Tự hóa giải những nỗi niềm thầm lặng
Tự vui cười... tự gạt nước mắt rơi
p/s: nghe như có chút tự kỷ, nhưng thực tế cuộc sống là như vậy mà. Tôi không thể đem câu chuyện đời mình ra kể lể cùng bạn và..... bạn cũng vậy. Đúng không?
13/4/2017