đã lỡ yêu người
Thở cũng khó, bởi buồn biết mấy
Thiếu vắng ai như thiếu cả mùa xuân
Gặp chi rồi mang một kiếp cô đơn
Dẫu vẫn biết cô đơn là mãi mãi...!
Nhưng không đớn, không đau , không còn sầu , còn tủi
Chỉ lặng im đi đến cuối cuộc đời!
Tại vì sao ta gieo nghiệp ở kiếp nào!
Đã chấp nhận những gì đã đến
Mong đi qua kiếp một kiếp lyan6 hồi
Cứ tưởng rằng năm thắng sớm sẽ qua
Ai có biết...những gì ta phải nhận.
Có lẽ ở kiếp nào ta đã không trọn vẹn
Lỗi lời thề phải trả nợ nhân sinh
Để một đời tim chỉ thấy giá băng
Khi xuân đến thì muộn màng xa tít..!
Em lỡ nhớ lỡ thương lỡ muộn phiền nhiều nổi
Lỡ đớn đau , lỡ cay đắng tim sầu
Lỡ mang bão giông gieo rắc trong lòng
Nghe nhói buốc, biết khi nào qua được.
Em mong anh từng ngày như hơi thở
Thiếu vắng anh cuộc sống chẳng tươi màu
Em bây giờ là em của khổ đau
Không hương sắc trái tim buồn biết mấy...!
Gió vẫn nổi , hoa kia khoe sắc thắm
Anh vẫn là anh rồi cũng tìm hạnh phúc riêng mình
Em vẫn âm thầm nuốt lệ trỡ về tim.
Đợi qua kiếp luân hồi tìm tự do ở đó...!