Poem logo
Poem logo

vinh danh những người lính vnch! ( kỷ niệm ngày qlvnch 19/6)

Anh! Những người lính Việt Nam Cộng Hòa
Thời trai trẻ bước chân vào quân trường
Khoác đồ trận vác ba lô lên đường
Với lời tuyên thệ: vì Quốc vong thân

Trở thành người lính: bảo Quốc an dân
Tay ôm súng và chân mang giày trận
Bảo vệ quê hương khỏi vòng lận đận
Kẻ thù phương Bắc muốn chiếm Miền Nam

Với chiêu bài độc ác và gian tham
Anh! Hiện diện trong tuyến đầu lửa đạn
Vác hành trang, cùng quân thù chạm trán
Đất nước 20 năm trong cảnh chiến tranh

Bấy nhiêu ngày chân giẫm đạp cỏ xanh
Bấy nhiêu đêm giá lạnh nơi núi rừng
Tiếng đại bác nổ vang trời không ngừng
Tiếng mưa bom đạn réo sát bên tai

Vận mệnh đất nước đặt nặng trên vai
Sinh mạng anh đặt trên đường bay đạn
Anh đã xem khẩu súng như người bạn
Lội suối băng rừng trèo non vượt biển

Chân anh đã qua bao nhiêu vùng chiến
Anh nằm xuống cho màu vàng sáng tỏ
Những người lính hy sinh dòng máu đỏ
Tứơi cho thắm tươi hoa cỏ ruộng đồng

Đã đem lóng xương mình cắm thành chông
Để bảo vệ cho quê hương muôn ngã
Cho chính nghĩa quốc gia không tan rã
Để hậu phương có cuộc sống ấm no

Để mẹ già không phải sống âu lo
Anh! Những người lính bi hùng, bi thảm
Vẫn tận lòng chống địch thù vây hãm
Vẫn chống giữ tới hơi thở cuối cùng

Đợi Hòa Bình sẽ được sống ung dung
Nhưng ngày đó lại hôi tanh mùi máu
Anh ngã xuống để bảo vệ con cháu
Đem xác thân để ngăn bứơc quân thù

Một phần đông đã vĩnh biệt thiên thu
Anh đã đóng trọn vai trò cầm súng
Chống giữ chịu đựng từng đợt đạn trúng
Anh phải làm bia, làm khiên đỡ đạn

Thân xác anh! Đã căng cứng, nứt rạn
Xác anh làm cầu ở tỉnh lộ 7B
Anh đã chết ở Cao Nguyên thảm thê
Đếm bước cuối đời ngưỡng cửa thủ đô

Bởi khi lãnh đạo đã hạ lệnh hô
Lệnh ngưng bắn! Anh nghẹn ngào quăng súng
30 tháng tư tim anh bị đâm thủng
Thương cho anh với trái tim tan vỡ

Anh đã khóc cho Miền Nam cơ nhỡ
Lịch sử Việt Nam đã sang trang mới
Mang sắc máu do cộng sản cào bới
Lịch sử tang thương đẫm máu dân tộc

Bởi những kẻ khát máu và ác độc
Anh trở thành tù nhân của thời bình
Cộng sản đẩy anh vào chốn điêu linh
Bước vào trận chiến mang tên "CẢI TẠO"

Chúng mị anh bằng những từ nhân đạo
"Lao động vinh quang, thời gian vô định"
Sỉ nhục anh nhưng lại giả thanh tịnh
Vì chúng muốn vắt kiệt sức của anh

Muốn anh chết đói bên cạnh nương xanh
Muốn anh chết khát bên cạnh bờ suối
Ý chí kiên cường người lính chẳng đuối
Vẫn cố ngoi giữa sóng dữ, cô đơn

Sức mạnh nghị lực trong anh chẳng sờn
Anh chứng minh phẩm giá lính Cộng Hoà
Dù gian khổ gian nguy vẫn vượt qua
Để trở về từ địa ngục trần gian

Để tiếp tục sống trên đống tro tàn
Ở thiên đường mà cộng sản ban cho
42 năm vết thương cũ vẫn rút co
Ôi! Vần thơ chẳng bao giờ tả hết

Anh! Người lính Cộng Hoà chẳng sợ chết
Hy sinh mình cho chính nghĩa Quốc Gia
Để " hòa bình" sống trong cảnh "không nhà"
Các anh chính là: những ngọn lửa thiêng

Khuong Thuy Phung ( 21/6-2017)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm