cuộc đời !
Cuộc đời như một cơn mê
Giật mình tỉnh giấc ê chề làm sao
Lòng người như khúc sông dài
Đó hoài đó mãi không tài đoán ra
Cuộc đời lắm kẻ điêu ngoa
Trắng đen lật lọng lu loa sở trường
Tình người có lúc khác thường
Yêu thương thể thốt hết thương hận thù
Cuộc đời lắm kẻ đui mù
Sự thật biết rõ nhưng hù chạy luôn
Sống sao cho đúng là người
Khổ đau, thù hận vẫn cười tươi vui
Lòng buồn nhưng cố bình thường
Để cho những kẻ yêu thương an lòng
(Đan Mạch 20/2 năm 2017)