đời thi sỹ
Đời thi sỹ mơ màng theo mây gió
Lúc theo trăng khi bỏ mặc yêu thu
Lúc say hồn im lặng cứ gật gù
Cười sằng sặc cho dù lòng tan nát
Lúc mê đắm há mồm ra mà hát
Chán chê đời thơ khạc cả ngoài cươi
Yêu điên cuồng dù chết cũng ngậm cười
Chưa uống rượu đã tơi bời say xỉn
Nghiệp như chó thả hồn cao tới đỉnh
Thân như trâu tình vín đến cung trời
Chân quẩn quanh tay bắt gió lã lơi
Túi rỗng tuếch miệng mời trăng uống ngọc
Thơ thì hát mà lòng đang thầm khóc
Đêm không trăng vẫn bộc bạch Hằng Nga
Tuổi chưa tra giã tưởng tóc trắng ngà
Sầu mà mặt nhăn ra như là khỉ
Đời buồn quá thử làm chàng thi sỹ
Lúc nổi khùng mà phỉ báng chính ta
Để mơ chăng có thể lấy yêu ma
Đêm ân ái đẻ ra tiên thần thánh...
Lúc phiền muộn nợ đời còn lẫn tránh
Khi vui cười toạc rách cả hàm xai
Đến lúc sầu cứ phá phách hình hài
Tới nhạt nhẽo nằm quai chân chữ đại
Làm thi sỹ cho đời thêm khí khái
Lúc ốm đau thi lại bảo hưng mùa
Nắng chang chang mà cứ tưởng lũ mưa
Nằm cuộn xó lại thưa rằng đang chạy
Đang hoi hóp gọi là đang phừng cháy
Chết yểu rồi miệng lại nói trăm năm
Mắt trố khô cứ nói lệ ướt đầm
Tim đang đập lại nhầm tim vỡ nát
Giọng như vịt mà hồn luôn luôn hát
Làm như hoang mà khắc tạc tiêu sơ
Đã yêu người thì lại viết yêu thơ
Đêm cô độc giã vờ như đang sướng....
Đời thi sỹ ... than ôi lên mấy ngưởng
Mặc vui buồn tơ vướng đến nghìn tơ
Lúc đợi chờ khi nhớ nhớ ngơ ngơ
Nóng và lạnh hai bờ trao mưa nắng
Đời thi sĩ có ngọt bùi cay đắng
Dù kiếp mèo mà lãng mạn như heo
Lúc lên tiên lúc lại tựa cánh bèo
Yêu đến chết... để gieo hồn cát bụi....
Người thì thấp mơ bay chừng đỉnh núi
Da xanh xao đầu cúi mút má đào
Mắt đã mờ tình vẫy cánh tiêu giao
Đêm ngủ muộn sớm chào luôn nghé ọ !
Lâu thành tật tối khuya hay lọ mọ
Lại đái đêm nằm xó xỉnh mơ màng
Ừ thì thôi !... đời thi sĩ làng nhàng
Cho tâm sạch ... kệ !... làng lem hương khói...
Đông Hà, Quảng Trị 02.09.2017
Bài này đã được xem 926 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|