nỗi niềm loài hoa dại
Nỗi Niềm Loài Hoa Dại
Em lặng lẽ thu hình theo chuỗi sống
Lắm khi buồn khuấy động tận tâm can
Ai bên kia trăng vàng treo gió lộng
Riêng phận mình nhạt bóng khuất đầu non!
Muôn sắc thắm ửng màu nơi thượng uyển
Muôn đóa Quỳnh rung chuyển dạ phong sương
Muôn tim tím phả hương vờn ong bướm
Muôn cánh hồng, lưu luyến khách ngàn phương
Ngày sớm tối vườn xuân ngân tiếng hát
Khúc dạt dào, chất ngất nỗi mê say
Dấu chân chim rải dài lên bát ngát
Cả êm đềm dịu mát thả quanh đây…
Còn ở em! Kiếp hoa dại sau hè
Thui thủi giữa bốn bề âm u vắng
Ánh dương tỏa mà nắng loang chỉ nhẹ
Để gầy gò nhỏ bé dính hoài thân
Đêm âm thầm lặng nhìn trên lá cỏ
Giọt đọng sầu trăn trở nhỏ hàng châu
Nghe tiếng dế từ đâu đưa nức nở
Ôi! Ngập tràn vàng võ phủ canh thâu…
Đừng khóc nữa hoa ơi! Đừng khóc nữa
Mãi còn đây muôn thuở gọi là hoa
Dẫu ảnh có nhạt mờ sau lối ngõ
Nhưng hãy còn ngọn gió nhẹ nhàng xoa
Hương sắc thắm chỉ là hương sắc thắm
Cũng một chiều chầm chậm héo tàn rơi
Đậm đà lắm để rồi khi trĩu nặng
Nghẹn u hoài, năm tháng vọng xa xôi!...
15/9/2017
Nguyễn Thành Sáng