duyên nợ
Lần gặp em ngỡ đâu lần sau cuối,
Tôi nghĩ rằng mình quen biết gì đâu.
Em thoáng qua, tôi chẳng màn để ý,
Rồi em về tôi chẳng nghĩ xa xôi.
Hơn hai năm, thời gian trôi lặng lẽ,
Tôi không ngờ chúng mình lại gặp nhau.
Có lẽ đây cũng bởi là duyên số,
Chắc ý trời đã định mình nên đôi.
Em, người con gái, đặc biệt trong tôi,
Dù lần đầu thoáng qua không nhớ mặt.
Nhưng tấm hình, gợi lại ký ức xưa,
Tôi chợt nhớ một buổi đầu gặp gỡ.
Rồi hẹn em, vào một chiều mưa bụi,
Tan hẹn về, lòng bất chợt nhận ra.
Mưa bụi nhạt nhòa thắm ướt bờ vai,
Nay gặp em rồi, mới biết thương ai.
17-09-2017
Huỳnh Thanh Phiên