ngạo
Ta mặc kể với đời dâu bể
Để hồn thơ đêm vẽ trăng ngần
Bỏ cha cái khổ xác thân
Để nghe hương ngát thu gần sát ta
Đêm ngạo nghễ với tà dương rớt
Mộng giao tình bên lượt là sương
Chém cha cái nghiệp sẫn sường
Vung đao vằm nát một phường trớ trêu
Hồn ngất ngưỡng giữa phiêu bồng gió
Thơ ta tan vào ngõ điêu linh
Ngọn đời cong quẹo thân hình
Lòng ta ngay thẳng với tình ngô nghê ?!...
Dù được mất cũng thề không bỏ
Ném cái trò đen đỏ đời nay
Men thu rót chén ngọc đầy
Pha thêm trăng ngọc ta say cùng trời
Hồn sơn thủy lã lơi mây nước
Chân dẫm đồi ngỗ ngược quyền uy
Rẻ khinh vóc dáng uy nghi
Bởi đời giả tạo có gì hay chăng
Chút ngạo nghễ mơ màng một dạo
Để thấy đời chưa phải là cao
Nhân gian đâu có ngọt ngào
Hương thu mới đẫm trăng sao mới tình...
Giả làm kẽ lặng thinh trong bão
Lại thấy đời điên đảo đảo điên
Chôn vùi các thứ ưu phiền
Mưu cầu tự tại ngẫm nghiền thế nhân...
Bài này đã được xem 1477 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|