không nói
Ước gì có loại thuốc câm
Uống vào trở lại mãi lầm lì chơi
Mặc đời đen trắng đổi dời
Mặc người lật lọng lắm lời đa đoan
Mặc ai dối trá manh gian
Mặc mình thơ dại thẳng hàng đạp gai
Mặc tình vằng vặc đêm dài
Mặc cho gió buốt đôi vai trơ gầy
Mặc bao gánh nặng oằn vai
Không mang thì bỏ chẳng nài chẳng van
Không còn lệ chảy đôi hàng
Không còn đêm trắng lan man lạc hồn
Không còn ấm ức cô đơn
Hơi đâu phí sức giận hờn tủi thân
Hơi đâu khắc khoải bần thần
Hơi đâu trăn trở bâng khuâng dại khờ
Cuộc đời khó được như mơ
Thì đành phải tỉnh giả lơ qua đò
Ơn trời ta được ấm no
Sống vui sống khỏe bớt lo chuyện đời
Không nói mà chỉ viết lơi
Vài dòng tản mạn...”lắm lời!”....sợ chưa?!?!! (*&*)
September 24th 2017