ngã yêu đương
Ngước đôi mắt trũng sâu đêm thờ thẩn
Ngóng xa xăm nài khẩn phút bình yên
Xác xơ thân tàn phế với ưu phiền
Làm sao thoát kiếp trần tình duyên lẽ
Môi cắn chặt mặn cay dòng huyết lệ
Ướt rũ rời theo nghiệt ngã thời gian
Kiếp nhân sanh muộn sớm cũng lụi tàn
Có oan tủi mấy khi ai lui tới
Có san sẻ mấy khi ai thấu vợi
Lợi danh đời che chắn ngã yêu đương
Vắt ráo khô hơi thở mộng bình thường
Cho lạnh nhạt hơn ngàn lần đá cuội
Mưa tự sự tàn canh đêm trăn trối
Mắt chờ trông thăm thẳm ánh sao mai
Gỡ rối tơ vò võ sợi vắn dài
Gút thắt lại thật thà về một mối.