vô hạn và hữu hạn
Trong vô hạn có điều hữu hạn
Trời Miền Trung ngao ngán vô chừng
Mắt người lệ đắng đã ngưng
Mà lòng tan nát tận cùng xót xa...
Chuyện mưa nắng ai mà không hiểu !
Lụt lội ... nghèo chẳng thiếu nơi đây
Nắng mưa cày xới vai gầy
Xác xơ là chuyện trời mây bao mùa ...
Như quy luật trò đùa muôn kiếp
Đày đọa là cái nghiệp đây chăng
Hạ khô cỏ cháy đồng hoang
Thu sang đông giá ngỡ ngàng lũ mưa
Khổ tận mực chẳng chừa phận số
Dải đất cằn thiên cổ bao năm
Răng người cắt nát môi bầm
Đắng cay vô hạn lặng câm vô tinh !
Thương mẹ chị ngâm mình bão lũ
Tội ông cha phủ bóng mây giăng
Chiếu về nặng trĩu tâm can
Gió mưa nghiệt ngã phũ phàng vô biên....
Sức có hạn người Miền Trung đó ...
Trời đất nghiêng... xiêu đổ vô lường
Lòng người sỏi đá vô phương
Mặc ! ... cay chát mặn một đường mưu sinh...
Bài này đã được xem 809 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|