mượn thơ khóc phận
Đem thơ ra khóc để hồn vơi
Lại thấy đau thương cả một trời
Chiều lạnh thu gầy trăng lẽ bóng
Sương mờ mây trắng nắng chơi vơi...
Dòng sông nước đục thẩn thờ trôi
Bóng nhạn quên thơ mỏi cánh rồi
Lọn gió heo may đi vội vã
Tiếng lòng khóc mãi vẫn chưa thôi
Nhìn mây mây chết dưới dòng sâu
Nhìn nước nước trôi cuộn đục ngầu
Giọt lệ ai rơi nhòa sắc má
Bên dòng tóc bạc bóng ai sầu
Một năm mấy bận tự xa xưa
Nhọc xác đau thân phận cấy bừa
Thương kiếp bần nông cày ruộng nẫu
Đem thơ ra khóc dưới trời mưa ...
Khăn tang quấn kín cả khung trời
Bạc trắng ruộng đồng nước mắt rơi
Khúc ruột Miền Trung tôi khổ tận
Tiễn người quá cổ lũ không ngơi...
Bài này đã được xem 1003 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|