chuyện dã tràng
CHUYỆN DÃ TRÀNG
Khổ lắm người ơi phận dã tràng
Thương thời một kiếp chẳng hào quang
Còn mơ biển thắm thêu tình ngọc
Mãi ước trời xanh dệt nghĩa vàng
Có những cung hờn rơi lệ ngửa
Hay vì khúc tủi trỗi rèm ngang
Giờ đây ở giữa hai làn sóng
Hạ ghé thu qua vẫn mỏi càng.
Lữ Kiêu Phong 161017 mạn cổ phùng