chiều thơ khóc nhớ
Ta khóc trong thơ để đợi chờ
Bên đời thu mạn có ai mơ
Nhìn con nhện gắng đan tơ nhớ
Ta nhả hồn thơ có lạc bờ
Chiều xuống mưa bay trắng một màu
Mây về nghiêng đổ xuống dòng sâu
Cạn tơ con nhện dường như chết
Ta vẫn thả hồn ướt giọt ngâu
Thu đến nơi nào trời đất ơi
Gió sương biết mấy đã quên lời
Trăm năm đông mãi khung trời lạnh
Để gán cho ta một tiếng đời
Ta trải nỗi niềm với gió mây
Lời thơ khắc khoải mãi chưa đầy
Gió đông lạnh lẽo trăng không có
Thơ rũ tơ lòng khóc nhớ ai....
Bài này đã được xem 1393 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|