ông đồ - thơ kim minh
ÔNG ĐỒ
Ông Đồ ngồi đó ngó xa...
Buồn cho thế sự, thở ra hít vào
Bên Tây, bên Mỹ bên Tàu
Nơi đâu cũng có nhuốm màu phân tranh
Cái vòng lẫn quẩn loanh quanh
Trò chơi thế sự, giao tranh phân hùng
Anh to ép nhỏ xuống bùn
Em đây yếu thế muốn vùng lên cao
Miệng thời nói sẽ cùng nhau
Thâm tâm lại muốn găm dao bạn hiền
Thời nay có mấy Nhuận Điền
Nặng tình bằng hữu, khinh tiền trọng giao
Đố ai đếm được vì sao
Mấy ai phân được vàng thau trên đời
Anh kia tinh tú rạng ngời
Nhất thời lâm nạn, miệng đời gièm pha
Thấy người, hãy đặt vào ta...
Xem mình trong cuộc sẽ ra sự tình
Đúng sai cũng bởi cách nhìn
phân minh vạn vật chữ tình mà ra
Nhưng mà chữ lý vẫn tra
Lý - Tình giữ trọn xem ra vui vầy
Thương ai thương trót cho đầy
Thương thời vụ lợi, kẻ này tránh xa
Kiểu người khoác lác ba hoa
Đầu thì rỗng tuếch, tâm tà móc câu
Chuyên nghề vạch lá tìm sâu
Chẳng màng chịu khó, vá khâu vết hằn
Đồ nay xin kẻ mấy lằn
Xin điền mấy chữ công bằng làm chi
cũng vì mấy chữ sân si
Thân thời khổ hạnh, sầu bi cả đời
Tâm kia trong sáng rạng ngời
Dù rằng thế sự có lời đắng cay
Bao lời chê dở, khen hay
Riêng Đồ bình dị, sống ngay một lằn
Đúng sai, sai đúng đành rằng
Sự đời cũng chỉ lằng nhằng vậy thôi
Thơm người, mình phải phần hôi
Nếu tranh phần thắng, xa xôi thâm tình
Đời vui đâu chỉ có mình
Chan hòa bằng hữu, ân tình thâm sâu
Hồng trần một thoáng qua mau
Tử sinh ly biệt, tránh đâu kiếp người.
KIM MINH