trách
Trách
Nhớ xưa ta đắp vun cây...
Giờ thì đôi ngã trời mây phương nào
Đêm mưa chiếc bóng lẻn vào
Hái bông hoa nụ vừa vào độ xuân
Em thời trong trắng gót chân
Lại đành bước vội dấn thân dặm ngàn
Bỏ đây cảnh vật điêu tàn
Vườn xưa trơ trọi bẽ bàng oán than
Giờ đây tâm trạng ngổn ngang
Tiếc cho hoa đẹp hoang mang đoạn trường
Bướm Ong ve vãn khắp vườn
Nhưng hoa lại nỡ rời phường một phen
Dù kia khung cảnh đã quen
Mai về với chậu chốt then cửa cài
Thương thay một kiếp hoa lài
Hương thơm ngây ngất lạc loài nơi nao
KIM MINH