sông quê
Hỡi người con gái nông thôn
Đường quê đất ruộng gập gềnh khó đi
Cô em mái tóc đen khì
Cho anh chung bước đi về được không
Sông quê nước chảy đôi bờ
Sao em ngoảnh mặt giả đò ngó lơ
Thương em chín dại mười khờ
Nên anh phải chịu khó chờ hỡi em
Anh từ đâu đến thế kia
Áo quần rách rưới râu ria tanh bành
Em đây con gái nhà lành
Quanh năm rẫy ruộng mong anh chớ cười
Anh đang cày cáy ngoài đồng
Thấy cô em gái má hồng dễ thương
Đêm về lòng mãi vấn vương
Thâu đêm không ngủ nhớ thương vô cùng
Ước chi ta mãi chung mùng
Chung chăn, chung gối chung cùng lối đi.