đến tên mình cũng chẳng thể viết hoa
Ngày đẹp trời, nhưng ai cũng rời đi
Bỏ lại tôi ở mảnh trăng cuối ngõ
Giữa cô độc, và nỗi buồn sương rỏ
Đến tên mình, cũng chẳng muốn viết hoa
Khi một mình, thế giới cũng là ta
Cả nụ cười hay hàng ngàn nước mắt
Cả huyên náo hay khoảng không im bặt
Rồi thu về trong một chiếc tim môi
Nhớ tôi không? Khi ai cũng đi rồi
Những con chữ chết theo chiều gió cuốn
Tâm hồn héo theo những cơn phiền muộn
Vì cuộc đời luôn là cuộc chia ly?
Tư trang của tôi, rồi có những gì
Một trăng thơ, môi son và xác chữ
Một cái tên viết thường như trăm sự
Tôi là ai khi chỉ có một mình
Thét gào. Cười nói. Khóc lóc. Lặng thinh.
Cỏ hoang hoải một chân trời đã vỡ
Tên cô bé những ngày đầu viết dở
Bâng khuâng như những con chữ viết thường...
06.11.2017