mộng du
Đêm lạnh, sương rơi, bốn bức tường im trắng
Em thèm khát vẫy vùng cá nhỏ đáy đại dương
Như mối tình xưa chợt vang lên đồng vọng
Một bài ca ru mắt đỏ mộng hường
Chìm vào cơn mơ như hoang tàn thân thể
Anh mỉm cười, áo trắng đến nao lòng và mắt cận kính tròn gọng đen
Giọt nước mắt pha lê vỡ
Ướt mềm
Thôi anh đừng buồn, thôi em đừng khóc
Gió tan vào cánh cửa sổ gầm rít bất chợt ồn ào bất chợt lặng yên lạnh lẽo hoang hoải vô tận nhớ thương buồn khổ ngu khờ
Vì yêu mà tới, vì yêu mà đi
Tiếng động lặng yên kia đã đánh thức em khỏi giấc mơ lạ kia tự bao giờ
Em viết vĩ thanh khi trời rạng sáng
Đêm qua em đã làm gì
Tan trong biển, hòa vào gió, hát gọi tên anh như một bé thơ ao ước dòng sữa lạ
Mộng du cũng là một cuộc thiên di...
25.12.2017