câu kinh cũ
CÂU KINH CŨ
Tôi những ngày thơ ấu
Thường chạy theo cánh diều
Chới với niềm không tưởng
Tự coi rằng lẽ yêu
Tôi theo cụ theo bà
Chấp tác chùa đầu ngõ
Những khi sáng, trưa, chiều
Lặng nghe chuông bỡ ngỡ
Ngày đêm nghe kinh Phật
Tay tôi lần hạt tràng
Sát na như gỗ cũ
Chuỗi dài hơn thế gian
Mẹ mua tôi sống áo
Cũng mặc nâu như người
Nhưng sẵn hồn thơ bé
Vô tư, tôi nghịch cười
Rồi bà tôi mất sớm
Cụ tôi cũng qua đời
Những câu kinh rụng xuống
Nằm ngổn ngang đời tôi
Tôi không nghe kinh nữa
Thôi cả lần hạt tràng
Nhưng mỗi lần chiều tím
Vẫn nghe chuông mênh mang
Con diều ngày thơ bé
Đứt dây bay lên trời
Để một đời gió lộng
Tự rơi xuống đời tôi
Những câu kinh rất cũ
Giờ không ai xướng lên
Tôi trong vòng tay mẹ
Nghe ngoài kia gió mềm
Niềm tin mong manh lắm
Nhưng tình yêu vô cùng
Những lá vàng vực thẳm
Cho mầm non xuyên lên
Hỡi những người rất cũ
Hỡi Tiên Phật Thánh thần
Hỡi con diều trở gió
Hỡi tôi, đời phân vân..