duyên nợ
Chị bảo rằng em phải lấy chồng,
Bởi vì thân gái khó nằm không!
Tuổi thơ đi đứng nhờ cha mẹ,
Lúc nhớn lại mong được tấm chồng.
Rõ chán cái vòng cong luẩn quẩn,
Người mong thoát nợ, kẻ ngồi trông!
Kiếp tằm mãi mãi còn vương nợ.
Ân ái một đời có đủ không
Bảo Giang
Bài này đã được xem 935 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|