về miền cô độc
VỀ MIỀN CÔ ĐỘC
Khuyên em đừng thở than với kỉ niệm
Ôm chân mối tình bịn rịn đắng cay
Người đó , ta đây bóng ma ẩn hiện
Tiếng đàn bầu run run một sợi dây
Miền hoang vắng bắt đầu cây trụi lá
Chuyện ngày xưa eo óc những nỗi niềm
Tia nắng thất tình cúi đầu trở dạ
Về nhốt bóng hình trong cõi vô biên
Âm thầm đếm tóc bay, say mùa hạ
Viên ngọc nào không sáng mắt trong nhau?
Ai mua bán tình yêu ngồi mặc cả?
Giọt lênh đênh đanh đá kém sắc màu
Bến tương tư ai vẫn còn nhớ ghé?
Chiều tàn mi lốm đốm tuổi thơ bay
Ai ví von rối như nồi canh hẹ?
Lỡ mai sau ngọn gió chẳng hình hài
Thăm thẳm chiều trôi đem hương khô khốc
Thế kỉ dài tính gọn đến trăm năm
Em nẩy nở trong lòng ta cô độc
Khép mở vo tròn đôi mắt lá răm
Hì hục thương nhau mưa dầm nắng dãi
Ai khổ vì ai nhón gót bến đời?
Ai khổ vì ai tóc mùa quên chải?
Day dứt duyên đầu bẻ nhánh mồ côi
Ngày 22/4/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 773 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|