mắt biếc
Ngày xưa mắt biếc dại khờ
Bỏ quên giọt lệ bên bờ sông yêu
Câu thơ vùi dập bao chiều
Dễ tan dễ vỡ như diều đứt dây
Công danh tựa áng mây bay
Sự nghiệp tựa gió heo may qua trời
Bây giờ anh gặp lại người
Chao ôi! Đôi mắt từng rơi nắng vàng
Vẫn làn da trắng mơ màng
Vẫn mùi hương tóc ngỡ ngàng mùa thu
Anh về gom lại lời ru
Đốt lên thành khói sương mù lênh loang
Câu thơ ngày ấy đa đoan
Nên đôi mắt biếc mênh mang dỗi hờn
Biển buồn thả sóng dập dờn
Em buồn thả ráng hoàng hôn cay nồng
Ngày xưa thu bỏ mùa đông
Ra đi không nói nên lòng nhói đau
Câu thơ phơi ở trên cầu
Em đem mang gói cho nhàu tháng năm
Cuộc đời thật lắm thăng trầm
Tình yêu giống hạt mưa giông vơi đầy
Anh đau đến chật bàn tay
Còn đâu đôi mắt hao gầy với em?
Bàn chân hai đứa quen tên
Giờ xa mới quý những đêm chung đường
Xa rồi mới thấy nhớ thương
Xa rồi mới thấy lòng buồn ngẩn ngơ
Ngày xưa mắt biếc dại khờ
Giờ đây giọt lệ … ở bờ sông yêu.
(Nguyễn Ngọc Giang, ngày 27/04/2018)