một trời nhung nhớ
MỘT TRỜI NHUNG NHỚ
Hàng cau trước dậu hôm nào
Vẫn đứng vươn cao như thế
Xưa dáng em xinh đáo để
Một thời xuân trẻ về đâu
Thơ anh viết chửa thành câu
Để dậu trầu không vàng võ
Bởi tiếng yêu nào dám ngỏ
Một ngày em bỏ rơi tôi
Chưa trùng phùng đã chia phôi
Đời tựa màu vôi bạc trắng
Ngậm miếng trầu không cay đắng
Nhớ người trong nắng trong mưa
Hoa cau rụng trắng vườn xưa
Phố cũ bây giờ buồn tẻ
Thương dậu trầu không lặng lẽ
Hai mươi mùa lẻ xa nhau
Trăng buồn hiu hắt đêm sâu
Lóng ngóng hàng cau bên nớ
Thôi nhé đừng hoài trăn trở
Ai nào đã hứa gì đâu
Vườn hoang ủ rũ lá trầu
Như giận hàng cau vươn mãi
Ruổi bóng trăng ngà xa ngái
Hồn thơ khắc khoải phiên đời
Tấn ngần bên lối hoa rơi
Gặp cả bầu trời nhung nhớ.
Thiet Duong _05.04.15