em hãy về
Ngón tay em đeo chiếc nhẫn vàng
Chiếc nhẫn vàng từ độ áo em bay
Em hãy về cho chiếc nhẫn lung lay
Em sẽ nhớ ai đeo từng ngón thử
Em hãy về cho mùa thu tắt nắng
Lá vàng về trên những chiếc lá xanh
Em hãy về dù trời còn vẩn đục
Thì áo em vẫn một màu mắt anh
Em hãy về có gì đâu trắc trở
Mình sẽ đi tiếp con đường cỏ dại
Anh chảy tóc em bằng những ngón tay
Em hãy về đừng ngần ngại nghe em
Đừng trách anh quá lo đời hiu quạnh
Đừng trách anh lòng mình tủi cực
Đừng trách anh để lòng mình rạn nứt
Để giấc mơ tẻ lạnh theo tháng ngày
Anh vẫn nằm trên đôi tay giá lạnh
Trong căn phòng cửa sổ có trăng sao
Là vì tất cả anh còn yêu em
Và anh sẽ làm thơ cho đến chết