quên buồn
Hạt mưa thu rơi rơi trên mái lá
Mưa không buồn thương lá, lá phải rơi
Thu đi qua, tình buồn ta bật khóc
Khi xa người, ta luôn khóc đắng cay.
Trời mùa đông, mây sầu giăng muôn lối
Bước ai về, chỉ nghe lá vàng bay
Ai bỏ ai, bây giờ không ai nói
Một đôi lời, sao nghe nhói trong tim.
Lá non xanh đua tranh cùng hoa nở
Xuân đã về ôi rạng rỡ muôn nơi
Như tình yêu, đem lời yêu thương đến
Ấm trong lòng khi nhớ mến thương nhau.
Xuân đi đâu, sao xuân đi vội thế
Cho hạ về, hạ gọi nắng lên cao
Mùa hạ ơi sao lòng chơi vơi vậy
Cho ta buồn, nước mắt chảy hoen mi.
Khóc làm chi, đời đâu cần nước mắt
Buồn làm gì, đời không nhắc thương đau
Hãy vui mau dù mưa thu đã đến
Cất tiếng cười, sảng khoái đến tương lai.
Phuong Vuong