thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (117)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (117)
Người Đến Muộn
(Thơ cảm tác cuộc đời)
Bóng đổ chiều loang nhạt sắc màu
Cõi hồn tan nát bởi vì đâu
Dây tơ đứt đoạn tim nghèn nghẹn
Trách Nguyệt gieo chi lỗi nhịp cầu
Tưởng xây mộng thắm mối tơ vương
Nợ rã duyên rời thêm tổn thương
Trót lỡ vương mang người đến muộn
Gạt sầu trở lại kiếp bình thường
Anh hỡi đừng buồn chớ ủ ê
Phố chiều cô lẻ bước lê thê
Duyên hờ chấp vá tình mơ huyễn
Chớ bận tím sầu dạ tái tê
Ảo mộng tình thơ đành đoạn tuyệt
Gia đình nhiệt huyết cảnh đoàn viên
Phu thê hạnh phúc về đoàn tụ
Đậm sắc hương yêu, viên mãn tiền
Xin trả lại anh cảnh ấm êm
Riêng em phận bạc lệ bên rèm
Cánh thơ mệt mỏi giờ đà khép
Vĩnh biệt tình anh, lịm tắt tim....
Tam Muội
Em Cứ Đi Đi
Em ngại cho anh lỗi đạo nhà
Nên giờ nghĩ đến chuyện lìa xa
Biết bao kỷ niệm ngàn yêu dấu
Tất cả giờ đây thả bóng tà!
Hết rồi thắm thiết dưới trăng sương
Đôi cánh màu thu ngập nỗi buồn
Má tựa vai kề trao mật ngọt
Lâng lâng dào dạt một niềm thương
Hết rồi vỗ nhịp bầu thanh vắng
Hai đứa lùa mây phả ánh sầu
Cho mảnh vườn mơ bừng sức sống
Trăm hoa hương tỏa quyện lao xao!
Em muốn nơi anh hạnh phúc đầy
Nhẹ nhàng rút lại cả bàn tay
Thôi cầm, thôi nắm, thôi ôm ấp
Trả lại từ đây chuỗi tháng ngày…
Thì thôi! Em cứ! Cứ đi đi
Bỏ mặc mình anh, chớ bận gì
Ôi! giữa khuôn vàng cung thượng uyển
Hay lòng tan nát, vỡ hồn thi…..
Nguyễn Thành Sáng