lời của mẹ
(Mẹ Thứ, Mẹ Việt Nam anh hùng)
***
Thằng Xuyến đi rồi, nơi đầu ngõ làng thôi
Giặc bắn nó khi tuổi đời đang thắm
Mùa hạ nồng, năm một chín bốn tám
Mắt lệ mờ Mẹ tiễn bước... con xa
Tháng mười về lá úa bởi thu qua
Chỉ bốn tháng thôi mà cả trời mất mát
Hàn Anh hi sinh... gió vào đông se sắt
Mộ chưa ráo bùn, Hàn Em lại theo anh...
Lê Tự Lem hai mươi tuổi xuân xanh
Cũng ngã xuống giữa chiến trường máu lửa
Chẳng còn có nỗi đau nào hơn nữa
Khi những đứa con lần lượt bước xa mình
Tự Nự, Tự Mười, Tự Trịnh hi sinh
Mà chỉ cách nhau vài năm, vài tháng
Thằng Tự Thịnh hôm đánh đồn, nằm xuống
Mẹ ngỡ đời mình chắc đã hết phân ly
Vậy mà đâu ngờ một buổi sáng tháng tư
Tự Chuyển liệt oanh ngã trên cầu Rạch Chiếc
Giờ phút hòa bình nó nào hay nào biết
Chỉ chốc nữa thôi độc lập đến nơi rồi...
...
Nước mắt Mẹ giờ đã cạn chẳng còn rơi
Bên mỗi mâm cơm những buổi chiều lắng đợi
Mẹ dõi nhìn vào khoảng không vời vợi
- Các con ơi Đất Nước tự do rồi!
___________________
PHT (Viết cho những ngày tháng 7)