khoảng trời đi qua
Một khoảng trời tôi đã đi qua
Con suối nhỏ, vườn cây che ngày nắng
Những thành phố ồn ào, những miền quê xa vắng
Biển trời xanh, bờ bãi những dòng sông...
Biết bao điều để nhớ để mong
Những yêu thương, dỗi hờn tháng năm tuổi trẻ
Cuộc sống vui sao những ngày thơ bé
Đêm ầu ơ nghe tiếng mẹ ru hời.
Tuổi thơ ơi năm tháng nhớ bồi hồi
Quyển sách nhà trường thơm tho trang giấy
Buổi học đầu tiên ước mơ ngày ấy
Giọt mồ hôi cha mẹ ướt đường cày.
Bài thơ nào tha thiết lắm mê say
Tôi gom lại chép vội vào trang sách
Lòng khao khát về một miền cổ tích
Đỏ cánh buồm mơ ước tuổi hai mươi.
Ôi những tháng ba giáp hạt mưa rơi
Có nàng Bân thương chồng may áo rét
Mùa mưa bão lo mái nhà ngập nước
Mùa hạ về nắng lửa cháy đồi sim.
Nhớ tuổi thơ mê mải kiếm tìm
Bắt con ve sầu cột lên cành khế
Đêm dế râm ran gọi hè da diết thế
Vai mẹ gầy vất vả gánh mùa sang.
Con sông quê ôm trọn chiếc đò ngang
Chở những đoàn quân năm xưa ra trận
Chở cả mùa xuân hoa mơ, hoa mận
Chở hoa gạo về rưng rức nhớ người đi.
Tình cảm học trò lưu luyến buổi chia li
Sao đằm thắm dịu dàng như sông chảy
Mùa hè đến xôn xao hoa phượng cháy
Cứ bồi hồi chẳng thể gọi thành tên.
Mối tình đầu nào có dễ dàng quên
Lá thư tình viết xong rồi viết lại
Nhưng khi gặp lại thẹn thùng, e ngại
Chẳng dám nói gì như thể buổi đầu tiên.
Tuổi trẻ lên đường canh giữ đất quê hương
Vành mũ tai bèo, ba lô và súng
Khi đứng gác rừng khuya mưa gió rét
Khi trăng lên ngơ ngác đợi thư về...
Thêm bao lần thao thức ngóng tin quê
Nghe đài báo thương về cơn mưa bão
Ngôi nhà nhỏ một đời cha tần tảo
Có bị trôi theo mùa chín quả vàng?
Đất nước tôi đi hết chiều dọc, chiều ngang
Biển bạc, rừng vàng, đồng xanh bát ngát
Ngơ ngẩn câu hò những miền quê dào dạt
Như quê mình ai hát giận mà thương...
Hơn nửa đời bạc tóc nhớ quê hương
Ao ước trở về thời yêu thương vụng dại
Khi quả chín ngọt ngào giơ tay hái
Xao xuyến lòng như buổi sớm mùa xuân...
Facebook Tạ Thăng Hùng